Chương 68: Những người không vui (68)
Dịch by Gruu
“Loại hạnh phúc ấy, người phụ nữ khác cũng có thể cho cậu ấy,” Bạch Triển Cơ đáp.
Tôi nhìn hắn, chầm chậm cười: “Anh sẽ mãi mãi không hiểu được chuyện giữa tôi và Lưu Phái, mãi mãi cũng không hiểu được những gì mà tôi đem lại cho anh ấy.”
Không chỉ là tình dục mà còn là tình yêu. Giống như những gì mà Cảnh Lưu Phái đem đến cho tôi.
Nghe xong con ngươi của Bạch Triển Cơ thâm trầm như biển đen,
“Tôi nghĩ là, suy nghĩ cho gia đình tôi thì anh không nên ở đây thêm nữa.” Tôi lạnh lùng nói.
Đời người quá ngắn, cần phải tận hưởng niềm vui trước mắt.
Nếu có thể tránh được người mà tôi ghét, tùy hứng một chút có là gì?
Tôi dợm chân chuẩn bị đi vào phòng để trốn trong phòng ngủ. Nhưng chưa đi được hai bước tay trái tôi bị kéo mạnh lại. Cơ thể tôi khởi động chế độ auto, tay phải thuần thục giơ lên vẫy ra sau. Tiếc là đòn phản kích của tay phải lần nữa bị tóm lấy. Cơ thể tôi bị ép xoay lại, trong lúc động tác bị tạm dừng lưng tôi bị đè lên cây. Vỏ cây thô ráp cọ vào da thịt trên lưng làm tôi cảm thấy cực kì không thoải mái. Tôi nhanh chóng giơ hai chân lên, dùng toàn bộ sức lực tấn công, nhưng Bạch Triển Cơ cũng kịp thời dùng đầu gối giữ nửa thân dưới của tôi khoogn cho cọ quậy.
Tôi phát hiện mình đang ở trong tình thế nguy hiểm — tứ chi đều bị khống chế. Giống như tiêu bản của bướm bị đóng đinh lại không cư động được. Nhưng đây cũng chưa được coi là kiếp nạn. Ý tôi là so với chuyện sau đó mà Bạch Triển Cơ làm– hắn cúi đầu, hôn tôi.
Đó là nụ hôn đen tối có thể hút hết toàn bộ ánh sáng. Không phân biệt nặng nhẹ, không phân biệt được thời gian. Khiến cho xương cốt toàn thân tôi cứng ngắc, khiến cho toàn bộ máu trên người tôi ngưng động, khiến cho tất cả các dây thần kinh của tôi bị kéo đứt.
Môi của hắn không hề có chút nhiệt độ nào. Không phải lạnh cũng không nóng.
Một là người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, một là nụ hôn cực kỳ nguy hiểm. Lúc hắn rời khỏi môi tôi, một mùi máu tanh xộc vào khoang miệng tôi.
Là máu.
Máu của tôi.
“Bây giờ bỏ đi mới là kết quả tốt nhất mà cô có thể có được.” Đến lúc này hắn mới bỏ đi.
“Và đây là hình phạt nhẹ nhất mà cô bị phạt,” Tôi nâng tay , bay nhanh đến tát một cái trên mặt hắn. “Ba” một tiếng, rõ ràng dứt khoát.
Tôi ghét Bạch Triển Cơ, tôi sẽ không ghét ai kinh khủng như hắn.
Không muốn dây dưa với hắn tôi bước nhanh vào phòng.
Hắn đứng phía sau buông lời: “Nghe nói tài liệu JGL trong ổ ứng di động bị hủy lúc rơi xuống nước rồi đúng không?” Bước chân tôi nhất cứng ngắc nhưng không hề dừng lại.
Đúng, tôi đã nói thế với Cảnh Lưu Phái.
Không nói thêm câu nào với Bạch TRiển Cơ nữa, tôi vào phòng ngủ khóa chặt cửa.
Trong một ngày mà mất trinh đến 2 lần, đúng là không xem ngày hoàng đạo, chuyến này tôi lỗ to rồi.
Lúc tối, tôi nói rõ ràng với Cảnh Lưu Phái là muốn Bạch Triển Cơ có thể dọn đi.
Đương nhiên Cảnh Lưu Phái cảm thấy khó xử, anh hỏi tôi nguyên nhân. Tôi cũng không nói với Cảnh Lưu Phái chuyện giữa tôi và Bạch Triển Cơ, vì tôi cảm thấy sẽ gây ra tổn thương không nhỏ cho Lưu Phái.
Đương nhiên còn nguyên nhân sâu xa hơn. Nếu tôi nới với anh về nụ hôn đó, có nghĩa là anh bắt buộc phải lựa chọn giữa tôi và Bạch Triển Cơ. Và tôi sợ mình sẽ không được anh chọn lựa.
Cho dù có hàng tỷ cô gái xinh đẹp tuyệt sắc đến quyến rũ Lưu Phái, tôi cũng tin tưởng tuyệt đối anh sẽ chọn tôi. Nhưng nếu đối thủ của tôi là huynh đệ có ơn cứu mạnh anh thì tôi không có tự tin đó.
Vì thế, chỉ cần có thể đóng vai một cô bạn gái bốc đồng, lấy lý do không thích sống chung với hắn bên bắt Bạch Triển Cơ dọn đi.
Thái độ tôi kiên định, cứng mềm đều không ăn, Cảnh Lưu Phái chỉ đành nói chuyện với Bạch Triển Cơ.
Ngoài dự liệu của tôi, Bạch Triển Cơ cũng rất hợp tác. Hắn không tức giận, không lâu sau thì dọn đồ rời rri. Giữa hắn và Cảnh Lưu Phái chẳng có j không vui vẻ. Hắn đi dễ dàng thế, nhưng tôi biết rằng hắn sẽ quay lại.
Nhất định.
Từ sau khi Bạch Triển Cơ dọn đi, tôi dùng chính cơ thể mình hết sức đền bù cho tướng công. Hoặc là nói cùng đền bù cho nhau thì đúng hơn.
Tóm lại chúng tôi vô cùng hòa hợp trên giường, nghe nói một nửa số bao su dưới trấn là bán cho chúng tôi.
Dù tạm thời không cần lo về tiền nhưng tiết kiệm cũng là chuyện tốt.
Vì thế, vào một buổi sáng nào đó, tôi hôn tướng công xuống trấn, đứng trước quầy bán quà vặt của bà chủ, tay vẫy, mồm nói trả giá bán buôn khiêng về hai thùng bao cao su.
Lúc nhìn thấy chiến lợi phẩm của tôi, tướng công trầm mặc mất 10 phút.
Lúc biến được người dân cả trấn đều nhìn thấy tôi khiêng 2 thùng bao cao su lên núi, tướng công tôi đứng lặng mất 10 phút.
Lúc biết được tôi còn tốn nước bọt nói nhau với chủ cửa hàng để dành tấm thẻ VIP mua bao su đầu tiên trong trấn, tướng công tôi hóa đá 10 phút.
Làm cột thu lôi không tốt chút nào, tôi nghĩ tướng công tôi nên rèn luyện thêm về mặt này. Cứ thế chúng tôi lại sa đọa trong vui vẻ 1 tháng trôi qua.
Chớp mặt chúng tôi đã ở chung sắp được nửa nẳm ồi. Ngày này lúc tướng công đang nấu thịt, tôi chống cằm hỏi: “Chúng ta có phải cứ mãi ở đây thế này không?”
Thực ra tôi cũng không nghĩ kỹ trước khi nói, cũng không có hàm ý nào. Theo tôi chẳng khác nào tôi đang hỏi có phải tối nay ăn thịt gà hay không.
Tướng công lần đầu tiên không trả lời tôi luôn lúc đó, anh coi như không nghe thấy gì, tiếp tục quay lưng nấu thịt cho tôi,
Tôi không để ý cầm điều khiển chuyển kênh.
Không lâu sau thức ăn được bê lên, tôi cầm đũa bắt đầu vui vẻ ăn. Tướng công ngồi bên cạnh nhìn tôi.
Anh nói thích nhìn lúc tôi ăn, nói đó là lời khen vô hình với tài nghệ nấu nướng của anh.
Thực ra chẳng khác gì bảo tôi mỗi lần ăn uống là như nạn dân chết đói ở Ethiopia vậy. Còn có thể nói hay được thế, tướng công quả là người hiền hậu.
Dù sao cũng quen với kiểu nhìn chằm chằm của anh, tôi cúi đầu coi như không có ai mà ăn uống. Đang lúc hưng phấn đột nhiên nghe tướng công hỏi: “Bất Hoan, em thích ở đây hay là ở thành phố?”
Tôi nhổ miếng xương gà được gặm nhẵn bóng ra, nghĩ nghĩ rồi đáp: “Cả 2, ở đây thì yên tĩnh thanh tịnh nhưng ở thành phố mua bao cao su rẻ hơn”
Tôi tin tưởng rằng nếu ở thành phố tôi có thể mua bao cao su bằng giá buôn giảm 30% nữa.
Tướng công co rút cơ miệng. Từ sau lần tôi khiêng bao cao su về, mỗi lần anh nghe thấy từ này đều có phản ứng như thế,
Khôi phục lại được vài phút sau khi bị tôi oanh tạc, anh lại thăm dò hỏi: “Bất Hoan, em thật sự muốn một cuộc sống thế này à?”
Nếu là trước đây thì đúng là tôi không biết nên trả lời thế nào. Nhưng bây giờ tôi lại rất rõ ràng: “Có anh, có thịt, thì đó mới là cuộc sống em muốn.”
Câu trả lời của tôi khiến tướng công rất vui vẻ, nụ cười của anh giống như hoa đào trong gió xuân, xinh đẹp động lòng người. ấm áp vô cungf, dường như có thể xua tan mọi u ám.
“Vậy, kết hôn với anh thì sao?” Anh hỏi
“Kết hôn?” Tôi cảm thấy lạ với hai từ này.
“Đúng, kết hôn với anh” Nụ cười của anh dịu dàng, trong trẻo.
Tôi lau dầu mỡ trên miệng, nghiêm túc gật đầu: “Được, chúng ta kết hôn đi.”
Trước giờ tôi chưa từng thấy tướng công vui vẻ như vậy, sau khi thấy tôi đồng ý, ý cười trong mắt anh lan tỏa khắp xung quanh, thậm chí còn nhuốm cả lên khuôn mặt tôi, ấm áp vô cùng.
Anh nắm tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay, từng khớp xương của tôi.
Tôi nghi ngờ anh coi tay tôi như chân gà.
“Chúng ta bây giờ coi như là đã đính hôn rồi đúng không?” Tôi hỏi
“Ừm” Tướng công gật đầu.
“Vậy,” tôi đứng trước mặt anh xoắn xoắn tay vào nhau nói: “Thẻ lương và mã, bây giờ lập tức đưa em giữ.”
Tướng công: “…………………….”